Chapter 1 - Mùa Mận Về Trên Cao Nguyên Trắng Vùng Tây Bắc
Submitted May 26, 2025 Updated May 26, 2025 Status Incomplete | Cá ngão gác bếp là một món đặc sản độc đáo của vùng Tây Bắc Việt Nam, đặc biệt phổ biến trong ẩm thực của các dân tộc Thái, Tày.
Category:
Books » By Title » A Series of Unfortunate Events |
Chapter 1 - Mùa Mận Về Trên Cao Nguyên Trắng Vùng Tây Bắc
Chapter 1 - Mùa Mận Về Trên Cao Nguyên Trắng Vùng Tây Bắc
Khi những đồi chè còn đẫm sương sớm và hoa mận đã thôi bung nở trên những sườn núi Bắc Hà, đó cũng là lúc người ta biết rằng mùa mận đã về. Mận Bắc Hà không cần ồn ào quảng bá, cũng chẳng bon chen giữa chợ đời tấp nập – nó đến nhẹ nhàng như một lời nhắn của đất trời, rồi dần phủ kín các phiên chợ vùng cao bằng sắc tím phơn phớt và hương thơm dịu ngọt, khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.
Khác với thứ mận lai to tròn của miền xuôi, mận Bắc Hà nhỏ nhắn, vỏ hơi sần, màu tím ngả xanh, đôi khi còn phấn trắng phủ nhẹ như sương mai. Cắn một miếng, vị chua thanh nơi đầu lưỡi nhanh chóng nhường chỗ cho vị ngọt đậm dần lên, chan chứa. Thứ vị ấy gợi nhớ đến cái se lạnh dễ chịu của đất trời Tây Bắc, đến sự mộc mạc, giản dị mà kiêu hãnh của người vùng cao. Người quen ăn mận Bắc Hà lâu năm chỉ cần nhìn lớp phấn trắng phủ ngoài vỏ cũng đủ biết quả ấy đã đến độ ngon nhất – cái độ ngọt đã “ngấm” vào thịt, giòn mà không cứng, mọng nước mà không nhão.

Ở Bắc Hà, mùa mận chín cũng là mùa của những nụ cười rạng rỡ. Từ sáng sớm, người Mông, người Tày, người Dao gùi những gùi mận chín men theo đường rừng, tập trung về chợ phiên. Không cần rao to, không ép giá, họ bày những mẹt mận ngay ngắn trên tấm vải lanh, ánh mắt bình thản mà ấm áp. Có những buổi trưa nắng nhẹ, nhìn bóng áo chàm thấp thoáng bên gùi mận tím, người ta bỗng thấy lòng nhẹ tênh. Có lẽ, trái mận ấy không chỉ là món quả ngon, mà còn mang theo cả hương rừng, hơi núi, và cả nhịp sống bình yên của một vùng cao nguyên trắng đầy sức sống.
Mận Bắc Hà không phải là thứ quả để cất giữ lâu. Nó ngon nhất là lúc vừa hái xuống, khi còn nguyên sự tươi mới, khi cái lạnh của đêm núi vẫn còn đọng lại nơi vỏ quả. Có lẽ cũng vì thế mà người ta thường nhắc đến nó với sự vội vã nhưng đầy yêu thương. Mùa mận chỉ kéo dài chưa đầy hai tháng, nhưng dư vị nó để lại thì lâu hơn thế nhiều – là nỗi nhớ dịu dàng về một vùng đất mù sương, là khao khát được trở lại Bắc Hà vào một sáng tháng Năm, chỉ để ngồi bên mẹt mận nhỏ, nhẩn nha nhai từng quả và ngước mắt nhìn mây trắng bay là đà qua đỉnh núi.
Trong cuộc sống ngày càng gấp gáp, trái mận Bắc Hà như một lời nhắc về sự thong thả của thiên nhiên, về vẻ đẹp không vội vàng nhưng bền lâu. Và có lẽ, ai từng đặt chân đến Bắc Hà vào mùa mận, đều sẽ mang theo trong lòng một điều gì đó rất riêng – một hương vị, một khung cảnh, hay đơn giản là một cảm giác không thể gọi thành tên, chỉ biết là nhớ.
Xem thêm chi tiết tại: https://thittraugacbep.com.vn/dac-san-tay-bac/
Khác với thứ mận lai to tròn của miền xuôi, mận Bắc Hà nhỏ nhắn, vỏ hơi sần, màu tím ngả xanh, đôi khi còn phấn trắng phủ nhẹ như sương mai. Cắn một miếng, vị chua thanh nơi đầu lưỡi nhanh chóng nhường chỗ cho vị ngọt đậm dần lên, chan chứa. Thứ vị ấy gợi nhớ đến cái se lạnh dễ chịu của đất trời Tây Bắc, đến sự mộc mạc, giản dị mà kiêu hãnh của người vùng cao. Người quen ăn mận Bắc Hà lâu năm chỉ cần nhìn lớp phấn trắng phủ ngoài vỏ cũng đủ biết quả ấy đã đến độ ngon nhất – cái độ ngọt đã “ngấm” vào thịt, giòn mà không cứng, mọng nước mà không nhão.

Ở Bắc Hà, mùa mận chín cũng là mùa của những nụ cười rạng rỡ. Từ sáng sớm, người Mông, người Tày, người Dao gùi những gùi mận chín men theo đường rừng, tập trung về chợ phiên. Không cần rao to, không ép giá, họ bày những mẹt mận ngay ngắn trên tấm vải lanh, ánh mắt bình thản mà ấm áp. Có những buổi trưa nắng nhẹ, nhìn bóng áo chàm thấp thoáng bên gùi mận tím, người ta bỗng thấy lòng nhẹ tênh. Có lẽ, trái mận ấy không chỉ là món quả ngon, mà còn mang theo cả hương rừng, hơi núi, và cả nhịp sống bình yên của một vùng cao nguyên trắng đầy sức sống.
Mận Bắc Hà không phải là thứ quả để cất giữ lâu. Nó ngon nhất là lúc vừa hái xuống, khi còn nguyên sự tươi mới, khi cái lạnh của đêm núi vẫn còn đọng lại nơi vỏ quả. Có lẽ cũng vì thế mà người ta thường nhắc đến nó với sự vội vã nhưng đầy yêu thương. Mùa mận chỉ kéo dài chưa đầy hai tháng, nhưng dư vị nó để lại thì lâu hơn thế nhiều – là nỗi nhớ dịu dàng về một vùng đất mù sương, là khao khát được trở lại Bắc Hà vào một sáng tháng Năm, chỉ để ngồi bên mẹt mận nhỏ, nhẩn nha nhai từng quả và ngước mắt nhìn mây trắng bay là đà qua đỉnh núi.
Trong cuộc sống ngày càng gấp gáp, trái mận Bắc Hà như một lời nhắc về sự thong thả của thiên nhiên, về vẻ đẹp không vội vàng nhưng bền lâu. Và có lẽ, ai từng đặt chân đến Bắc Hà vào mùa mận, đều sẽ mang theo trong lòng một điều gì đó rất riêng – một hương vị, một khung cảnh, hay đơn giản là một cảm giác không thể gọi thành tên, chỉ biết là nhớ.
Xem thêm chi tiết tại: https://thittraugacbep.com.vn/dac-san-tay-bac/
Comments
You are not authorized to comment here. Your must be registered and logged in to comment